Bây giờ kinh tế của vợ chồng tôi đã khấm khá, có của ăn của để. Tôi có thể tự hào đứng trước bố mẹ tôi mà nói: ‘.Con đã chọn đúng chồng, nếu bây giờ cho con chọn lại con vẫn lấy anh ấy’
Ngày tôi lên xe hoa bước về nhà chồng, mẹ tôi khóc rất nhiều, bà khóc không phải vì gả con gái đi xa mà vì gia đình chồng tôi quá nghèo.
Dù cả nhà tôi biết chồng tôi ở quê, nhưng mẹ tôi không nghĩ được hôm đám cưới nhà anh lại làm đơn giản đến vậy. Làm cha mẹ, khi phải gả con gái mình vào một gia đình nghèo khó có mấy ai an lòng, mấy ai hài lòng?
Gia đình tôi vốn có điều kiện nên sống trong nhung lụa từ bé, tôi không bao giờ phải lo lắng chuyện tiền nong. Khi tôi đưa anh về ra mắt gia đình bố mẹ tôi đã ngỏ ý không vui vẻ gì. Sau khi anh ra về thì nhà tôi đã có cuộc họp khẩn cấp.
Bố mẹ tôi ra sức phản đối không cho tôi lấy chồng nghèo. Nhưng mặc kệ gia đình cấm cản, tối vẫn giữ vững lập trường của mình vì tôi yêu anh ấy. Nhiều con trai của gia đình giàu có hoặc con của bạn này bạn nọ của bố mẹ đến với tôi nhưng tôi vẫn không ưng ý, tôi chỉ nhớ đến anh mà thôi.
Sau gần 2 năm thuyết phục bố mẹ cuối cùng bố mẹ tôi đã phải gật đầu đồng ý tác thành cho tôi và anh ấy và tôi đã từng thề với lòng mình rằng lấy anh là lựa chọn của tôi sau này dù có sướng khổ thế nào tôi là người chịu hết chứ không kêu ca phàn nàn nửa lời.
Nói thì nói thế nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn tin tưởng rằng tôi không chọn nhầm chồng, một niềm tin lớn hơn bao giờ hết.
Sau khi kết hôn xong thời gian đầu vợ chồng tôi rất khó khăn, mặc dù lương lậu hàng tháng của hai vợ chồng khá cao nhưng chi phí chi ra cũng không hề nhỏ.
Tiền thuê nhà, điện nước ăn uống lại còn bố mẹ chồng ở quê già cả và phải nuôi hai đứa em đang tuổi ăn học ở quê, tất cả đều đổ dồn lên vai vợ chồng tôi, cuộc sống chẳng dư đồng nào.
Bố mẹ tôi biết và nhiều lần ngỏ ý giúp đỡ, nhưng vợ chồng tôi quyết sẽ không nhận trợ cấp từ bố mẹ tôi. Lấy chồng nghèo là lựa chọn của tôi, tôi không muốn làm bố mẹ lo lắng thất vọng nữa.
Nhìn bạn bè tôi, mấy đứa học cùng tôi đều lấy chồng giàu cả. Về nhà chồng đứa nào cũng sẵn nhà, sẵn xe, vàng vòng trĩu cổ chẳng phải gánh nặng bên nhà chồng nên họ thường nhìn tôi với ánh mắt ái ngại không như trước nữa.
Đứa bạn thân thì nhảy lên mắng: “Mày điên à, yêu thì thế thôi, chứ lấy thì nhất định phải lấy chồng giàu mới có thể đảm bảo cuộc sống chứ. Mày quen sung sướng rồi, có chịu được khổ không? Hay được vài bữa, sau gánh nặng lại lục đục cãi nhau, lúc ấy hối hận thì cũng muộn rồi”.
Tôi cũng chẳng buồn đáp lại bạn vì lời cô ấy nói cũng đúng với suy nghĩ của rất nhiều người khi nhìn vào hoàn cảnh của tôi.
Tôi từ bé không bao giờ phải lo chuyện tiền nong nên cũng không đặt nặng vấn đề giàu nghèo, lấy chồng là phải lấy người mình yêu mới mong hạnh phúc, vợ chồng sống với nhau phải có tình có nghĩa.
Gia đình chồng tôi ở quê mọi người sống rất tình cảm. Nhiều người bảo nhà quê thường hay lắm chuyện nhưng tôi lại chẳng thấy thế chút nào. Hay là vì yêu chồng quá nên tôi chẳng ngại cái nghèo, cái mác nhà quê của anh ấy.
Vợ chồng tôi thường đôi ba tháng mới về quê một lần, mỗi lần về quê tôi đều không cảm thấy lạ lẫm gì hết, cảm giác ấm cúng như về ngôi nhà của mình. Bố mẹ chồng tôi rất chân thật đôn hậu thật thà chân chất.
Cưới nhau một thời gian chồng tôi quyết định nghỉ việc công ty ra làm kinh doanh buôn bán, kế hoạch đã được ấp ủ từ rất lâu rồi, anh bàn với tôi, chúng tôi lấy hết số vàng cưới bố mẹ cho tôi làm của hồi môn giúp anh buôn bán, tôi vẫn làm ở công ty để duy trì một nguồn thu nhập ổn định cho cả nhà.
Thời gian đầu khó khăn, tờ mờ sáng anh đã phải dậy đánh hàng, đến tối mịt mới về. Nhiều đêm chờ chồng nước mắt tôi không ngừng rơi vì thương anh. Con cái chúng tôi cũng kế hoạch lại để anh chuyên tâm kiếm tiền.
Sau một thời gian, trời thương cho chúng tôi, việc kinh doanh của anh tiến triển rất tốt, giờ 1 tháng anh mang về cho vợ không dưới trăm triệu. Anh thuê thêm nhân công làm việc và anh mở một công ty nhỏ làm ăn ổn định như thế, anh đã không còn bận rộn như xưa và hai vợ chồng tôi lại sớm tối có nhau.
Có của ăn của để, chồng tôi đã xây lại ngôi nhà ở quê cho bố mẹ, chu cấp đâỳ đủ cho hai đứa em đi học, hàng xóm láng giềng lúc đó nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ khâm phục. Bố mẹ tôi cũng nể chồng tôi hơn. Và giờ đây vợ chồng tôi sắp đón một thiên thần nhỏ ra đời. Cuộc sống của tôi thực sự rất hạnh phúc.
Tôi phải thầm cảm ơn bố mẹ chồng tôi vì không phải ai cũng có thể dạy ra một người đàn ông giống như chồng tôi. Chẳng ai hoàn hảo, anh cũng vậy nhưng trong mắt tôi anh thực sự tuyệt vời. Chúng tôi lấy nhau, từ những năm tháng khó khăn đến nay đã có cuộc sống sung túc hơn, chưa bao giờ anh to tiếng hay đánh vợ chửi con.
Tôi còn nhớ, sau khi cưới, tôi đi gặp nhóm bạn gái tôi khi xưa thì các cô bạn hỏi: “Đã bị chồng đập chưa? Nói mày đừng giận đàn ông quê thường cục mịch lắm, cẩn thận nó cho một quả thâm tím mặt mày”.
Đúng vậy, khi xưa anh là người nghèo, người nhà quê nhưng anh đâu cục cằn thô lỗ, anh luôn đối xử dịu dàng, trân trọng vợ con. Tôi tự hào vì lấy anh – một người chồng nghèo nhưng là một người nghèo có ý chí.