Nói mãi chồng em mới chịu đi làm. Em vừa thở phào nhẹ nhõm được 1 tí, ai ngờ mới đi được vài hôm còn chưa được 1 tuần thử việc, lão lại về yêu cầu vợ phải mua ô tô cho chạy thì mới đi làm tiếp.
Mấy ngày nay đầu óc em căng thẳng, mệt mỏi với lão chồng quá các chị ạ. Chồng con đã chẳng được nhờ lại còn thêm gánh nặng. Em từ khi lấy chồng chắc phải già đi chục tuổi rồi ấy.
Các cụ có câu “Vợ chồng bằng tuổi, nằm duỗi mà ăn”. Em với lão nhà em bằng tuổi, đúng là “nằm duỗi” ăn thật, có điều người được “nằm” là lão, em thì long đong đứng ngồi, siêu vẹo lo kinh tế.
Chồng em thuộc dạng đàn ông không có chí tiến thủ, chỉ thích ngồi không, há miệng chờ sung, hoặc ai gắp sung bỏ miệng thì ăn. Bằng cấp đã không có, chỉ tốt nghiệp trường đòa tạo nghề nhưng lúc nào cũng thích làm lớn làm to, xin đâu cũng nhắm vị trí bàn giấy đòi chỉ đạo người ta, chỉ tay 5 ngón nên chẳng chỗ nào nhận.
Đâm ra kinh tế gia đình chỉ mình em cáng đáng lo toan. Lúc trước chỉ có hai vợ chồng em còn gánh được, giờ thêm đứa con, nhà lại đang đi thuê, em cứ gọi là nai lưng cày cuốc ngày đêm, làm thêm giờ mới đủ lo chi tiêu sinh hoạt gia đình.
Nhiều lần vợ chồng căng thẳng nói về chuyện đi làm của lão. Thuyết phục mãi chồng em mới chịu tới làm thợ cho một xưởng cơ khí chỗ người quen của em.
Tuy có xa xôi một chút nhưng đổi lại lương lậu người ta trả cũng được 14 triệu một tháng, đó là lương sau khi chính thức được nhận, còn thử việc 3 tháng chỉ có 6 triệu rưỡi 1 tháng thôi. Nhưng như vậy cũng được, còn hơn ăn không ngồi rồi ở nhà, đỡ đi gánh nặng cho em rất nhiều.
Nói mãi chồng em mới chịu đi làm. Em vừa thở phào nhẹ nhõm được 1 tí, ai ngờ mới đi được vài hôm còn chưa được 1 tuần thử việc, lão lại về yêu cầu vợ phải mua ô tô cho chạy thì mới đi làm tiếp. Lão bảo chỗ này quá xa, đi xe máy 2 bánh không an toàn. Quan trọng hơn là lão sỹ diện hão:
“Ở đây 50 % họ đi làm bằng ô tô, chỉ có công nhân là đi làm xe máy. Anh không thể sáng nào cũng è è phóng con xe số cũ rách tới công ty. Mất mặt lắm, đường đường mình cũng là người thủ đô, ai lại chạy xe máy, còn gì thể diện”.
Thật sự thái độ đua đòi trẻ trâu hết sức của chồng làm em ớn lạnh không tả nổi, mà giải thích cỡ nào lão cũng không chịu cho vào tai. Cảm giác như một đứa trẻ về nhà đòi mua đồ. Trong khi tiền bạc 2 vợ chồng không có, lão đòi vay bố mẹ hai bên, bảo khi nào có sẽ trả. Em bực lên bảo:
“Anh lấy gì mà trả họ. Lương mười mấy triệu, toàn đổ xăng, gửi xe đã hết sạch sẽ rồi. Đấy là con cái, ăn uống sinh hoạt em lo hết đó”.
Lão nghe thế lại quay sang bảo em khinh rẻ chồng, coi thường lão không làm ra tiền. Thế là vợ chồng cãi nhau ầm ĩ. Nghĩ thật sự chán các chị ạ. Đã nghèo lại gặp phải cái eo, vớ phải thằng chồng dở hơi, sỹ hão. Không biết bao giờ em mới thoát khỏi cái kiếp khổ này nữa.
Mọi người cho em lời khuyên với, thực sự mấy ngày nay em chán lắm rồi, chả lẽ bỏ quách đi cho xong...
(Ngọc Mây)