Qua một lần đò: Chỉ cần có con bên cạnh, tôi không sợ điều gì hết

Trải qua bao nhiêu đau đớn và tổn thương, tôi nhận ra rằng đứa con gái bé bỏng là món quà quý nhất mà tôi có được trong cuộc đời.

Tôi lấy chồng sớm, đó là sai lầm của tôi. Khi vừa bước chân ra khỏi phổ thông, bạn bè người học cao đẳng, đứa đại học thì tôi lại đòi ba mẹ cưới chồng.

Lúc đó trong mắt tôi chỉ có tình yêu to lớn và vĩ đại của mình chứ chẳng khôn ngoan để mà nghĩ xa. Người tôi yêu luôn được các cô gái khác ngưỡng mộ, lại đẹp trai nhà giàu. Nếu tôi không cưới sớm e rằng tình cảm sẽ thay đổi.

Ba mẹ ngăn cản quyết liệt. Mẹ tôi thì nói ngọt, giải thích, năn nỉ. Ba thì chửi bởi, dọa nạt nhưng tôi vẫn không nghe. Tôi khóc lóc, van xin ba mẹ hãy cho tôi được cưới người mình yêu.

Sau này có khổ sở thì tôi xin chịu. Tôi còn bịa ra chuyện mình có thai để xin cưới. Cuối cùng ba mẹ cũng miễn cưỡng đồng ý.

Rồi chúng tôi dắt nhau đi chụp hình cưới hoành tráng, tổ chức tiệc cưới sang trọng. Tôi thật sự hãnh diện trong ngày cưới, luôn nắm tay chồng cười rạng rỡ.

Nhưng tôi chỉ vui được mấy ngày mà thôi. Chồng tôi cũng như tôi, cũng chỉ là những đứa trẻ to xác. Cưới nhau về, chúng tôi bắt đầu đụng chạm cơm gáo gạo tiền, đụng chạm cái tôi và chuyện cãi vã, thậm chí đánh nhau xảy ra như cơm bữa…

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi tôi có thai. Chồng tôi chẳng làm ra tiền, chẳng giúp được gì lại còn hay than vãn. Bầu bì mệt mỏi tôi bắt đầu thấy hối hận về việc lấy chồng sớm của mình. Sinh con và nuôi con trong nước mắt, chồng thì vô tâm lười biếng.

Sau khi sinh con, chồng chán tôi và cặp với một cô gái trẻ đẹp. Khỏi phải nói, anh ta dẻo miệng, ngoại hình thì rất đẹp trai nên ra đường con gái vẫn theo nườm nượp.

Tôi khóc lóc, đánh ghen, thậm chí nhờ ba mẹ chồng can thiệp nhưng không ăn thua. Chồng không hề cảm thấy có lỗi còn mạnh miệng tuyên bố sẽ ly hôn để được tự do. Anh ta gào lên rằng hối hận khi lấy tôi làm vợ…

Tôi bế con ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng cùng trái tim vỡ nát. Tôi sai khi cãi lời cha mẹ, sai khi không đủ khôn ngoan để nhìn đời.

Chồng tôi không buồn mà còn thấy hả hê. Tôi đau đớn muốn ngã quỵ, phía trước cuộc đời chỉ toàn màu đen u ám. Tôi rụt rè gõ cửa nhà cha mẹ, khi đi thì hạnh phúc, khi trở về thì đau đớn ngã gục.

Ba mẹ giận lắm nhưng rồi cũng dang tay che chở. Con gái tôi vừa tròn tuổi, xinh xắn như thiên thần. Tôi không mất hết, tôi còn con gái và còn ba mẹ.

Con là chiếc phao cho tôi nắm giữ khi bị nhấn chìm xuống tận cùng của sự bạc bẽo, dối lừa. Chỉ cần có con bên cạnh, tôi sẽ chẳng còn sợ điều gì nữa cả.

Vân Anh /giadinhmoi.vn

Tin liên quan