Người đời có câu, tình thân rất có ý nghĩa nhưng chỉ khi nghèo bạn mới có thể hiểu được lòng người. Có những người khi nghèo thì ngay cả bố mẹ, anh chị em cũng tỏ rõ sự coi thường, không thèm nhìn mặt.
Khi nghèo khó, cái gì là tình thân và người nhà, không những không giúp đỡ bạn, ngược lại còn coi thường bạn, chỉ có dựa vào bản thân mình, đây chính là hiện thực xã hội, chỉ có dựa vào bản thân mình thôi.
Đã từng có trường hợp bình thường anh chị em ruột thịt, thân thiết đồng tình, gần gũi gắn bó nhau, nhưng khi gặp khó khăn liền rời xa bạn, lời nói khách sáo, ánh mắt thay đổi, lạnh nhạt, chẳng bằng 2 3 phần bạn bè.
Trong cuộc sống này, bạn có thể ở trong căn phòng nhỏ, ăn rau, mặc quần áo cũ nhưng bạn không thể không có tiền, bởi khi không có tiền, ai cũng coi thường bạn. Bạn có tiền, mặc quần áo cũ, mọi người nói bạn an lạc, bạn ăn rau, nói bạn giữ gìn sức khỏe. Vì thế, đừng mong chờ gì người khác, hãy dựa vào chính mình.
Mười năm trước, hàng xóm láng giềng vì nể cha mẹ mà đối xử tốt với bạn, mười năm sau, hàng xóm láng giềng nể bạn mà đối xử tốt với con bạn và bố mẹ bạn, đó là nhân tính và nhân sinh.
Bởi vậy nên ngoài sự nỗ lực chúng ta chẳng có sự lựa chọn khác. Xã hội rất khốc liệt, dù là người thân hay kẻ xa lạ, đều như nhau, đương nhiên, người khác nhìn bạn như thế nào không quan trọng, cũng chẳng cần phải để ý, nhưng vì một tương lai tốt đẹp hơn bạn cần phải không ngừng nỗ lực kiếm tiền.
Người nghèo nơi thành thị không ai hỏi, người giàu nơi thâm sơn ai cũng biết đến. Hiện thực tàn nhẫn, dù không muốn tin nhưng cứ nhìn trên bàn rượu, chén chú chén anh bao giờ cũng dành cho người giàu sang phú quý, còn người nghèo thì như quỷ ám, nhạt như nước ốc.
Thời điểm bạn có tiền, người khác sẽ xem trọng bạn, lời nói cũng vì thế mà có trọng lượng hơn. Vì thế nên người đời mới có câu, trong cái xã hội này, bạn có tiền thì việc “xì hơi” cũng có đạo lý, không tiền nói đạo lý thì chẳng khác gì “xì hơi”.
Nói đi nói lại, đời người, vì thành tựu của bản thân không nhiều nên bị người khác coi thường. Vì thành tựu không cao nên người khác mới coi khinh. Vì đạo đức không cao, người khác mới bắt nạt. Vì tình cảm không thành thật nên người khác mới cười nhạo.
Đời người, không có ai là hoàn mỹ. Đời người là một quá trình tôi luyện. Việc bạn làm và việc người khác đánh giá như thế nào không quan trọng. Người khác nói sao không cần quan tâm, chỉ cần bạn tìm được niềm vui trong công việc, hoàn thiện nhân phẩm, sống thành thật, quan trọng nhất là sống sao để người khác tôn trọng
Hy vọng mọi người sẽ tìm được mục đích sống đích thực của bản thân mình, không bị che mờ đôi mắt.