Chuyện ngoại tình hôm nay: Sự hối hận muộn màng của người chồng lạc lối

Ngày biết chồng ngoại tình, tôi nhìn cô bồ cười khẩy rồi quay lưng ra về; Sự hối hận muộn màng của người đàn ông ngoại tình...

Ngày biết chồng ngoại tình, tôi nhìn cô bồ cười khẩy rồi quay lưng ra về

Tôi đã từng nghĩ, trên đời này gã đàn ông nào cũng sẽ bị cuốn hút bởi vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ của tôi. Và nếu ai đó đã có được tôi, nhất định họ sẽ phải coi tôi như vật báu.

Ngày trẻ có biết bao nhiêu gã đàn ông bám lấy tôi, chính tôi còn chẳng thiết tha họ dù họ đẹp trai, giàu có cỡ nào.  Tôi phải kén chọn thật kĩ lưỡng mới tìm được người đàn ông như ý, vừa có ngoại hình lại vừa có tiền, tính nết cũng phải hợp.

Tôi thích chồng giàu nhưng tiền bạc không phải là tất cả. Và rồi tôi chọn anh, người đàn ông đem lại cho mình cảm giác yên tâm vô cùng.

5 năm sống với nhau, anh cưng chiều, chăm sóc tôi như chăm sóc một báu vật. Dù thời gian bên nhau đã lâu và cũng đã có với nhau một mặt con, anh vẫn luôn nói: “Có được em là may mắn của cuộc đời anh”.

Điều anh nói càng làm tôi tin rằng, anh thực sự cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi có được mình.

Bạn bè hay nói: “Mày là sướng nhất, xinh đẹp, có tiền, chồng nào lại chán”. Chính bản thân tôi cũng nghĩ như vậy chứ đâu phải bạn bè nghĩ thế.

Một người phụ nữ đẹp như tôi, bao đàn ông ao ước ngay cả khi tôi đã không còn ở tuổi đôi mươi thì hà cớ gì chồng lại không yêu…

Tôi đã không thể tin rằng chồng tôi ngoại tình

Ấy vậy mà… chồng tôi lại ngoại tình. Ngày nghe tin chồng có bồ, tôi còn cười khẩy bảo con bạn nói dối.

Cô ấy tố cáo chồng tôi chở một người đàn bà khác nhưng bản thân tôi nhất định không tin, tôi cho rằng đó chỉ là nhìn lầm và  không bao giờ nghĩ người đàn ông có vợ đẹp, con ngoan như anh lại lao vào ngoại tình để gia đình tan nát.

Nhiều lần tôi đã cảnh cáo anh, tôi không bao giờ hạ thấp bản thân, chấp nhận sống với người đàn ông phản bội.

Bao gã cầu có được tôi không được thì tôi sao phải chấp nhận cảnh chung đụng. Anh chỉ cười tôi khờ khạo vì vĩnh viễn không có chuyện đó.

Nhưng trớ trêu thay, tất cả là sự thật. Tôi chỉ nhìn thấy bức ảnh cô ấy chụp anh dắt tay người đàn bà đó vào nhà nghỉ trong niềm vui sướng, nụ cười rạng rỡ. Không nhìn rõ mặt người đó là ai nhưng rất nhanh chóng, nhờ các mối quan hệ của bạn bè, tôi đã tìm ra được nơi ở của cô ta.

Tôi lập sẵn kế hoạch đánh ghen, định bắt quả tang chồng ngoại tình, thu bằng chứng để công khai trước cả họ hàng nhà anh cho anh biết mặt. Thế nhưng, sự thật đã khiến tôi choáng váng.

Ngày tôi đến đánh ghen, bất ngờ gặp chồng mình và người đà bà đó, tôi đã tí ngất.

Vừa ập cửa xông vào thì chao ôi… khuôn mặt đập vào mắt tôi chính là một người phụ nữ già nua, xấu xí, nhìn ngoại hình sồ sề bằng tuổi chị của anh chứ không phải một cô bồ hot girl xinh đẹp như tôi tưởng tượng.

Liếc người đàn bà đó từ đầu đến chân một hồi rồi nhìn về phía chồng mình đang ngồi thu lu một góc vì lo lắng, tôi cười khẩy một cái rồi quay lưng ra về.

Tôi biết chuyện ngày hôm nay đến đây là chấm dứt. Anh bỏ vợ đẹp, con ngoan tìm tới người đàn bà xấu xí ấy thì khỏi phải nói tiêu chí của anh thế nào. Anh cần mối quan hệ mới mẻ về thể xác chăng, có lẽ đàn ông các anh luôn là vậy.

Còn bản thân tôi, nếu không nói quá, so với người đàn bà ấy thì tôi 100 phần, cô ta được 1 phần. Tôi không cần phải hạ mình đánh ghen với người xấu xí như thế dù rằng cô ta có thực sự có được tình yêu của anh hay không.

Nếu tôi làm điều đó trước sự chứng kiến của người khác rồi còn tung bằng chứng rằng cô bồ của anh là một người quá xấu xí như vậy, giá trị của tôi sẽ còn gì nữa.

Ngay sau ngày hôm đó, tôi đã viết một tờ đơn ly dị và in đậm câu nói cũ: “Tôi không chấp nhận chung đụng với bất cứ người đàn bà nào khác vì tôi xứng đáng có được người đàn ông của riêng mình.”

Tôi cùng con dọn về nhà mẹ đẻ.

Là phụ nữ, dù giỏi giang đến đâu tôi cũng cần một người đàn ông, một bờ vai để dựa vào. Nhưng chuyện tha thứ để hàn gắn với anh thì không đời nào.

Anh đã cho tôi một bài học đau đớn về sự chung thủy và lòng vị tha.

Sự hối hận muộn màng của người đàn ông ngoại tình

Trên đời này có những lỗi lầm khi nhận ra còn có thể sửa chữa, bù đắp. Nhưng có những sai lầm mà có dùng cả đời cũng chẳng thể bù đắp nổi.

Tôi là một người đàn ông tồi tệ. Một người đáng bị người đời chê trách khi vì một người đàn bà ngoài đường mà đẩy vợ con mình đến đường cùng. Khi biết mình sai thì tôi đã không còn cơ hội sửa chữa.

Tôi là một người đàn ông bình thường, làm nhân viên cho một công ty nhỏ. Cuộc sống cứ đều đặn, sáng đến công ty, chiều về nhà với vợ con.

Vợ tôi làm nhân viên văn phòng. Cô ấy là người tỉ mỉ, chu đáo trong mọi chuyện. Cuộc sống chúng tôi không giàu có nhưng cũng yên ấm như biết bao gia đình khác. Chúng tôi vui vẻ với những bữa cơm đầy ấm cúng.

Nhưng rồi, số trời xui khiến cho tôi gặp lại người yêu cũ. Cô ấy là người tôi yêu mê mệt suốt những năm tháng sinh viên. Chúng tôi đã có những năm tháng bên nhau rất lãng mạn và mặn nồng.

Nhưng ra trường, vì quá nhiều lí do mà chúng tôi chia tay. Sau khi nghe tin cô ấy lấy chồng thì tôi cũng tìm hiểu người khác và kết hôn. Những tưởng tình yêu bao nhiêu năm đã chôn chặt, nào ngờ gặp lại cô ấy bao nhiêu hồi ức sống dậy trong tôi.

Cô ấy khóc và bảo với tôi rằng cô ấy có cuộc sống hôn nhân bất hạnh. Cô ấy mới ly hôn chồng vài tháng, đang ở tận cùng của sự tuyệt vọng.

Nhìn những giọt nước mắt của người yêu cũ, bản tính đàn ông muốn che chở trong tôi trỗi dậy. Tôi hay hẹn gặp cô ấy để uống cà phê, thỉnh thoảng đi ăn uống, tâm sự.

Tôi mong cô ấy nhanh chóng vượt qua nỗi buồn sau hôn nhân không hạnh phúc.

Một lần cô ấy gục vào vai tôi mà khóc, bảo rằng giá như ngày trước chúng tôi đến với nhau thì bây giờ có lẽ đã rất hạnh phúc.

Giá như chúng tôi đừng để lạc mất tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Tôi mủi lòng mà ôm cô ấy. Và hôm đó, chúng tôi đã đi quá giới hạn.

Tình yêu ngày nào sống lại trong tôi mãnh liệt. Tôi cảm nhận được rằng chính cô ấy mới là tình yêu của tôi chứ không phải vợ.

Tôi đã để lỡ mất một lần, tôi không thể bỏ lỡ hạnh phúc đích thực lần nữa. Cô ấy cũng rủ rỉ vào tai tôi về một viễn cảnh hạnh phúc khi chúng tôi về sống chung một nhà.

Vì ngoại tình mà tôi vô tình đánh mất người vợ yêu thương tôi hết lòng

Ở với nhân tình, tôi đâm ra lạnh nhạt với vợ con. Cay đắng hơn tôi nói cho vợ mình biết rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa.

Vợ tôi khóc lóc, đau khổ vật vã một thời gian dài. Nửa năm sau chúng tôi ly hôn.

Vợ con tôi phải tìm nhà trọ để ở, cuộc sống vô cùng khó khăn. Mặc dù có hơi áy náy nhưng hàng tháng tôi sẽ chu cấp cho vợ một số tiền nuôi con, như vậy là đủ.

Tôi đã rất sung sướng và mãn nguyện khi sống với tình yêu đích thực của mình dưới một mái nhà. Những gì trước đây của vợ và con, bây giờ tôi dành hết cho cô ấy.

Thời gian đầu chúng tôi hạnh phúc nhưng sống với nhau tôi bắt đầu nhận ra bản chất thật của nhân tình. Tôi biết được vì sao chồng trước lại quyết định ly hôn.

Cô ấy sống quá thực dụng, lười biếng lại có vô vàn tật xấu. Cô ấy chỉ thích nâng niu, chiều chuộng chứ không hề thích làm việc.

Việc nhà cửa không đụng tay vào, lại còn chưng diện. Chúng tôi bắt đầu cãi vã, chiến tranh lạnh và rồi đường ai nấy đi.

Đến lúc đó tôi mới nhận ra yêu và sống cùng là hai việc hoàn toàn khác. Người vợ đã cùng tôi vượt qua bao nhiêu khó khăn, sóng gió, đã chấp nhận mặt tốt cũng như thói xấu, tôi đã không hề trân trọng.

ngoại tình tôi đã đẩy vợ con ra ngoài đường để rước về một người đàn bà ngoài đường để cung phụng. Tôi hối hận, thấy mình bạc bẽo và tệ hại vô cùng.

Tôi đến gặp và cầu xin vợ tha thứ nhưng cô ấy không chấp nhận. Gương đã vỡ, bát nước đã hắt đi thì làm cách nào lấy lại được? Cô ấy chuyển trọ và không cho tôi tìm thấy nữa.

Tôi biết mình đã đánh mất thứ quý giá nhất trong cuôc đời một người đàn ông là vợ và con. Bây giờ tôi có hối hận, có muốn bù đắp cho những gì mình đã gây ra thì cũng đã quá muộn màng!!

Vân Anh/giadinhmoi.vn

Tin liên quan