Nếu không có Facebook, đời này mấy ai có được đến 5.000 người bạn?
Thật! Những ai có đến 5.000 người bạn ở ngoài đời hẳn phải cần đến 20 năm cho việc kết bạn với tần suất mỗi ngày kết bạn với 1 người.
Người bỏ ra 20 năm để đi kết bạn thì hẳn cũng sẽ cần 200 năm để có thể nuôi dưỡng tình bạn ấy! Tôi tính ngoa là thế. Nếu không có Facebook, hẳn chúng ta cần đến 200 năm mất!
Nhưng nếu cuộc đời bạn chỉ là ăn- ngủ - sống cùng Facebook. Nếu cuộc đời bạn chỉ tồn tại như một nickname trên Facebook.
Không! Cuộc đời không phải là cái Facebook đâu! Cuộc đời thật không có những cái like miễn phí và không có nhiều người sẵn lòng like dù chẳng cần biết bạn viết gì, nói gì, nghĩ gì. Thậm chí nút dislike còn nhiều hơn nút like. Thế nên, có người là hot Facebook-er nhưng cà phê một mình, đi ăn một mình, khóc một mình. Vậy mà sao vẫn nhiều người mơ làm hot Facebooker?
Không! Tôi cũng không kỳ thị Facebook dù đã hơn một lần thúc giục bạn bè bỏ Facebook mà like nhau bằng hành động thực. Facebook cho ta nhiều thứ và lấy đi của ta cũng bằng ngần đó!
Facebook mãi mãi chỉ là một công cụ- phương tiện. Sử dụng chúng thế nào là ở ta. Xấu bởi người dùng- Tốt cũng bởi người dùng. Đừng coi Facebook là cuộc đời để rồi sống ảo lúc nào không hay.
Như khi ta dùng Facebook làm vũ khí vũ nhục nhau! Như khi ta cắm mặt vào Facebook hỏi thăm đủ 5.000 bạn trong khi vợ mình, chồng mình, con mình vẫn dằng dặc cô đơn!
Như khi bạn đếm số like để đo lường giá trị bản thân bạn! Như khi bạn vẽ ra một khuôn mặt khác của bạn trên Facebook.
Như khi bạn biến Facebook của mình thành "người bạn" duy nhất!
Tôi thích nghĩ Facebook giống như một bữa cà phê với bạn bè xa gần: Chúng ta "nói" với nhau nhiều hơn bằng status, bằng comment, bằng cả những cái like trìu mến!
Tôi thích nghĩ Facebook giống như một cuốn nhật ký hành trình trải nghiệm. Để mỗi ngày lại vào mục Ngày này năm xưa để thấy mình trưởng thành.
Tôi thích nghĩ Facebook như một hòm thư lưu, để xa xôi cách mấy, bận bịu cách mấy ta vẫn như ở thật gần nhau.
Cúng ta cần định vị lại Facebook theo cách của riêng mình. Thay vì lệ thuộc và thành một ai khác, không phải là mình! Vậy thôi!
Hoàng Anh Tú