Cô đơn lắm chứ
Sự thật thì, “cô đơn” chỉ là một từ yếu ớt để ta bao bọc cho sự cô độc đã ăn sâu vào cuộc sống của mình sau những mất mát. Ta cô độc đến buồn bã và tuyệt vọng, dẫu chung quanh bao người yêu thương và quan tâm ta.
Ta đứng giữa căn phòng với bao nói cười từ gia đình, bạn bè và người thân, ấy vậy mà cảm giác mình không tồn tại vẫn quá rõ ràng.
Tâm hồn ta như trôi về một miền xa thẳm lắm, chẳng đoái hoài gì tới cuộc đời, chờ chực cái chết tới gọi tên và mình ta chật vật trong sự lạnh lẽo, đến thở thôi cũng khó nhọc.
Sự cô đơn ghê gớm lắm, đến độ đã bao lần tôi thấy người ta né tránh nó. Thực sự thì, tôi cũng vậy thôi. Ta chạy đến mọi ngõ nhỏ trên thế giới, tìm kiếm hơi ấm từ những vòng tay và sự kết nối với mọi người. Ta gói gọn nỗi đau bằng những vật chất phù phiếm và sự xao nhãng, chỉ để quên đi rằng trái tim mình đã đau đớn ra sao.
Ta hòa mình vào những con người, mà trước kia, khi ta chưa trải qua nỗi đau ấy, họ sẽ chẳng phải là mối quan tâm của mình, nhưng ta đã quá tuyệt vọng và đơn độc rồi, những nguyên tắc hay lối sống lúc trước đâu còn là vấn đề nữa.
Ta đã cố trốn chạy
Cảm giác đơn độc kinh khủng đến độ, đôi lúc ta mặc kệ bản thân đơn độc một cách tự nhiên, không phải gồng mình tập nói cười nữa.
Mọi người chung quanh nào có hiểu, và dần dà, ta cũng mỏi mệt với việc cho họ thấy, mình đã đau đớn và cô đơn đến nhường nào.
Tôi đã phải chật vật với tất cả kịch bản cho cuộc sống của mình sau khi đi qua nỗi đau, với tư cách là một người vợ, người mẹ chằng chịt những tổn thương.
Không một lịch trình hay quy tắc nào ta có thể tuân theo cả. Cứ cưỡi lên ngọn sóng, và chờ lúc nước lặng để nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bao người đã hỏi tôi, một quả phụ tái hôn, rằng: sao chị có thể tìm lại tình yêu như thế? Bao người đã hỏi tôi, rằng: chị hẹn hò ra sao, hẹn hò với ai và khi nào thì hẹn hò.
Đôi lúc tôi phì cười khi nghe bảo liệu tôi có có bí quyết nào trong tình yêu sau khi đi qua những thương tổn hay không.
Cũng như bao điều trong cuộc sống thôi, ta luôn muốn những câu trả lời nhanh và dễ dàng cho những câu hỏi chưa bao giờ là dễ dàng.
Tư tưởng khi mà một người mất đi, cuộc đời cũng chúng ta sẽ mãi lằn sẹo khá phổ biến trong xã hội đầy rẫy nỗi đau này.
Kiểu như, bằng một cách nào đó, người đã mất cũng đã đặt một dấu chấm cho cuộc đời chúng ta, và trừ khi nhận được điều gì từ người chúng ta mất đi, hoặc từ một người khác, nếu không thì ta sẽ chẳng bao giờ có một cuộc sống trọn vẹn như trước.
Ý chung là, chúng ta không thể tự sống một cuộc đời trọn vẹn được. Những tư tưởng xã hội ấy là khiến tôi giằng xé bởi rất nhiều lí do.
Để bắt đầu, người chồng quá cố của tôi đã làm tôi sống trọn vẹn theo cách riêng. Anh là bạn thân của tôi, và anh làm tôi hạnh phúc vô cùng.
Chúng tôi bên nhau 15 năm trời, cùng nhau xây đắp cuộc sống, có với nhau những thiên thần nhỏ và cùng vẽ ra kế hoạch cho tương lai.
Anh đã hoàn thành bức tranh ấy trong cuộc đời tôi, và rất nhiều, tôi cảm thấy anh ấy là toàn bộ cuộc sống của mình.
Rồi anh mất, tôi đơn độc, không chì vì vắng đi hình bóng ấy, mà đơn độc còn vì bức tranh cuộc đời tôi còn chưa thành sau khi anh đi. Như ai đó lấy kéo cắt đi một nửa bức hình, để lại mình tôi ở đấy chơi vơi.
Sau ngày anh đi hơn một năm, tôi bắt đầu nhận ra một cách sâu sắc về việc anh ấy làm tôi trở nên trọn vẹn, rằng cái anh ấy làm trọn vẹn là hai từ “chúng tôi”, mà “chúng tôi” thì không định hình con người riêng biệt của tôi được.
Tôi là một cá thể trọn vẹn và hoàn chỉnh riêng, và nhiều như cách tôi đã yêu anh và yêu chúng tôi, tôi vẫn có thể yêu tôi chứ, và điều ấy đã giúp tôi bớt cảm giác không trọn vẹn.
Nhận ra điều ấy, nỗi cô đơn trong tôi nhẹ hơn bao giờ hết, và cuộc đời tôi mở ra những ý nghĩa mới. Lần đâu tiên trong cuộc đời, tôi nhận ra, người quan trọng nhất mình cần yêu thương sau những đau đớn... là tôi.
Tôi vẫn nhớ anh lắm, và nhớ chúng tôi nữa, nhưng đã thôi cảm giác như mình sẽ chẳng bao giờ đong đầy lại khi thiếu anh, và tôi tìm cách làm chính mình trọn vẹn hơn.
Để tìm lại cảm giác trọn vẹn dù chỉ có một mình, tôi nhận ra mình phải ngưng việc ghét bỏ lúc cô đơn. Thay vì vậy, hãy nghĩ đó là cơ hội để ta gặp gỡ chính mình, lắng nghe và yêu thương mình hơn.
Lúc lặng im, đó là lúc ta nghe tiếng nói từ sâu thẳm lòng mình đang thì thầm, và tìm ra bản thân mình là một cá thể riêng biệt.
Trong lặng yên, ta nhận ra mình muốn đổi thay thế giới bằng sự cân xứng
Trong lặng yên, ta hiểu được mình yêu mẹ thiên nhiên hơn là một ngôi nhà lớn
Trong lặng yên, ta tin rằng mình là một cây viết với cả một tấm lòng
Và trong lặng yên, ta biết rằng mình yêu cả những đau thương đã tỏ
Tĩnh lặng mà nhìn lại bản thân, có lẽ ta sẽ thấy mìn lại muốn yêu thương sau khi đi qua những nỗi đau. Nếu bạn đã tới quyết định sáng suốt này, tôi tin nó thật tuyệt ( tôi cũng tin sẽ rất tuyệt dù bạn chưa tới ngưỡng ấy), nhưng mong bạn, đừng yêu ai chỉ để tìm một người là mảnh ghép cho mình.
Dành thời gian để tìm ra mình là ai trước khi ta cùng ai vẽ một bức tranh mới trong cuộc sống của mình. Sao ta có thể mong chờ người khác yêu thương một kẻ đã đi qua những nứt gãy, trong khi chính ta không chịu yêu thương một người đã bước qua những niềm đau, là chính mình đấy.
Nỗi đau đã kiến ta thay đổi, xoay vần và nhào nặn ra một con người khác, và khi một số người khác nhìn nó bằng con mắt tiêu cực, tôi lại nhìn ra một điều đẹp đẽ và tuyệt vời biết bao.
Loài bướm lột xác và rực rỡ hơn sau những sự thay đổi đầy đau đớn. Kim cương được mài dưới áp lực triền miên.
Trải nghiệm giúp ta trưởng thành, và đừng bao giờ xem nhẹ vẻ đẹp mà bạn và tôi mang đến cho thế giới này.
Vậy thì trước khi kiếm tìm một người lấp đầy khoảng trống trong thế giới của mình, hãy nhớ, chẳng có khoảng trống nào cần lấp cả.
Bất kể điều gì sắp tới là một ánh sáng mới, khác lạ và có sức mạnh riêng. Không ai thay thế được cho ai cả, và ta không đòi hỏi sự đảm bảo từ người khác, đòi họ phải yêu ta và cả những điều ta có.
Ôm trọn sự lặng yên
Để nghe từ sâu thẳm
Đam mê là gì đấy
Hãy tự yêu chính mình
Du lịch hãy một mình
Táo bạo và liều lĩnh
Để bản thân khôn lớn
Hạnh phúc mình tự lo
Nhớ, hãy yêu chính mình
Khi đã khám phá được bản thân, và yêu tất cả con người mình có như ngày hôm nay, đấy là lúc ta cân nhắc liệu có nên mở một trang sách cuộc đời mình cho ai khác.
Chỉ khi đã yêu chính mình, ta sẽ tìm được một người xứng đáng với những gì ta có, những điều đẹp đẽ giãy thoát khỏi tháng ngày cô đơn và tuyệt vọng, những nét đẹp của một tâm hồn đã lớn lên.
(Dịch: Đeng từ nguồn Huffingtonpost)
Tâm lý học tội phạmBạn đang xem bài viết Gọi tên nỗi cô đơn và cách để tìm lại chính mình tại chuyên mục Cẩm nang của Gia Đình Mới, tạp chí chuyên ngành phổ biến kiến thức, kỹ năng sống nhằm xây dựng nếp sống gia đình văn minh, tiến bộ, vì bình đẳng giới. Tạp chí thuộc Viện Nghiên cứu Giới và Phát triển (Liên Hiệp Các Hội Khoa học Kỹ thuật Việt Nam), hoạt động theo giấy phép 292/GP-BTTTT. Bài viết cộng tác về các lĩnh vực phụ nữ, bình đẳng giới, sức khỏe, gia đình gửi về hòm thư: [email protected].