Có người viết bài: Việc gì phải giữ chồng. Thoạt đầu, tôi đọc xong cũng tấm tắc lắm. Tôi tin trong số hàng ngàn share kia hẳn có nhiều chị em đã mệt mỏi lắm rồi với việc giữ chồng. Bèn gặp bài viết này mà buông bỏ ngay. Chuyện! Chồng thì phải giữ vợ chứ sao vợ phải giữ chồng? Đời còn tỉ thứ để làm can cớ chi mà bắt mình phải giữ chồng?
Họ bảo: “Phần lớn đàn ông còn lại, đặc biệt ở Việt Nam, có cái mốc xì gì đâu mà quý? Vẻ ngoài thì tầm thường, học thức thì lơ mơ, đạo đức thì lem nhem, kiếm tiền thì èo uột, quần áo thì xốc xếch, bụng thì to, má thì mỡ, vậy mà các mẹ phải lo lắng tìm cách giữ là sao? Cứ thử thả nó ra xem bao nhiêu đứa vồ lấy nào? Cứ thử ném ra đường xem ai nhặt không?”.
Tôi vừa nghe vợ tôi kể về bạn thân của nàng ta với cuộc hôn nhân hơn 15 năm tuổi. Trong suốt 16 năm kể từ ngày đám cưới, trừ những năm đầu đời còn đang ngập tràn lãng mạn, những năm kế tiếp cuộc hôn nhân đó trở nên bằng bằng, đều đều.
Người vợ, bạn thân của vợ tôi, khi nói về chồng chỉ rặt tiếng thở dài. Không thở dài sao được khi mà chồng của cô ấy giống hệt như phần đông chồng Việt. Đặc biệt là khoản kiếm tiền. Dường như bi kịch của nhiều đàn ông Việt nằm ở việc họ kiếm không đủ tiền cho những ước mơ của vợ.
Các chị em cứ nhắm mắt và ước mơ đi mà xem. Rồi lấy thu nhập của chồng ra để tính toán thử sẽ thấy. Giả sử như may mắn ước mơ của chị em thấp hơn số tiền thu nhập của chồng thì sẽ lại nảy sinh vụ thời gian của chồng không đủ để cùng chị em thực hiện ước mơ ấy ngay.
Thế nên bi kịch này dù chưa đến mức ly hôn nhưng cũng đã đủ khiến nhiều cuộc hôn nhân trở nên nhạt nhẽo. Bạn thân của vợ tôi cũng vậy. Nên cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến chuyện giữ chồng.
Cô ấy dư đủ tài chính để tự đáp ứng những ước mơ của mình. Chồng thì ngoan, gọi dạ bảo vâng lễ phép ngoan nhất nhà. Cô ấy thích được chụp ảnh, chồng răm rắp tuân mệnh đi chụp cùng. Người ngoài nhìn vào ai cũng bảo cô ấy có phước lấy được chồng chiều chuộng mình.
Vậy mà đùng một cái, anh chồng đi làm việc xa nhà, lần nào về đến nhà cũng có dăm ba cái tin nhắn từ nhiều chị em ở nơi anh ta làm việc nhắn gửi tình cảm sướt mướt. Đương nhiên, anh chả xoá, cứ để vợ xem. Vì anh ấy có làm cái gì đâu mà cần giấu? Và lúc này thì chị vợ phát điên lên bắt anh nghỉ việc cho bằng được. Tất nhiên, trước nguy cơ mất chồng ai mà chả không điên?
Và tôi nghĩ đến việc nhiều chị em “cành cao” coi chuyện giữ chồng là chuyện vớ vẩn. Như nhiều người nói vậy. Sao ta muốn chồng phải giữ ta mà ta không cần phải giữ chồng? Liệu có phải ta chỉ cần chăm đọc sách, chăm xem phim, chăm sóc bản thân, lo học hành là không phải giữ chồng nữa?
Đến đây thì tôi giật mình rồi! Bởi nếu tôi có một người vợ xinh lung linh, giỏi vô biên, đọc trăm cuốn sách, xem ngàn bộ phim mà chẳng coi tôi là cái mốc xì gì thì tôi sao phải cần một người vợ như thế?
Tôi muốn có một người vợ đúng nghĩa để tôi yêu thương chứ không cần một mẫu hình phụ nữ long lanh để trưng biển với thiên hạ. Mà làm gì có thứ yêu thương nào nếu như họ chẳng coi tôi là cái mốc xì gì trong đời họ? Tôi tin nhiều người đàn ông cũng nghĩ như tôi.
Giữ! Đương nhiên cần phải giữ rồi! Đừng nghe thiên hạ xúi dại. Nhưng là giữ chứ không phải nhốt chồng. Đừng nhốt nhau lại. Hôn nhân đừng biến nó thành chiếc lồng sắt là vậy.
Nhưng giữ bằng cách nào? Tôi vẫn nghĩ thứ giữ chồng hiệu quả nhất là sự tôn trọng chồng mình. Nhiều người vẫn hay nói (và nghĩ) rằng “Tôi tôn trọng chồng tôi đấy chứ! Chưa bao giờ là thiếu tôn trọng chồng cả”. Nhưng miệng nói tôn trọng mà lòng thì thường hay so sánh chồng mình với người khác. Nhưng vừa nói tôn trọng chồng lại vừa động tí là chê bai, cằn nhằn, mỉa mai, dè bỉu chồng.
Cứ bảo rằng: Vì yêu chồng nên kỳ vọng ở chồng, vì kỳ vọng ở chồng hoài mà chồng không đáp lại đúng sự kỳ vọng đó nên thất vọng. Và trong đôi lần thất vọng ấy chẳng tránh được câu thở dài ai oán. Nói chồng tệ, chê chồng kém chứ thực lòng vẫn yêu chồng, tôn trọng chồng đấy chứ!
Chỉ là đàn ông thì dễ tổn thương bởi sĩ diện cao như núi. Nên dễ mềm lòng với những lời ngon ngọt ngoài kia. Đàn ông không so sánh vợ với các gái ngoài kia nhưng hẳn là hảo ngọt không kìm được. Là chưa nói đến nhiều người vợ nữ quyền cao ngất, chồng hơi yếm thế là chồng dễ tủi phận mà tìm nơi để lấy lại phong độ đàn ông của họ.
Tôi nghĩ, việc giữ chồng, giữ vợ có phải đâu là chuyện đáng xấu hổ? Mình giữ vợ mình, giữ chồng mình sao mình lại bị coi là kẻ yếm thế, kém cỏi nên mới phải giữ?
Cái xe đi tốt hay không cũng là do mình chăm sóc nó, gìn giữ nó, đưa nó đi bảo dưỡng định kỳ. Vậy sao 1 ông chồng hay 1 bà vợ lại không bằng 1 chiếc xe vậy?
Thế nên, hãy giữ chồng, giữ vợ đi. Là giữ cho cuộc hôn nhân ấy được trơn tru, tốt đẹp mà chồng hay vợ chính là trái tim trong cuộc hôn nhân ấy. Hãy giữ nó bằng sự chăm chút nó mỗi ngày. Thiên hạ nói lúc nào cũng chí lý.
Nhưng hôn nhân của bạn là giữa bạn với chồng bạn chứ không phải giữa bạn với anh... thiên hạ. Lại càng không phải giữa bạn với tôi- người đang kêu bạn nên biết giữ chồng. Đừng để những “chồng nhà người ta” khiến bạn đánh rơi mất chồng mình.
Hoàng Anh Tú
Bạn đang xem bài viết Cafe sáng: Có nên giữ chồng, giữ vợ? tại chuyên mục Sống chậm của Gia Đình Mới, tạp chí chuyên ngành phổ biến kiến thức, kỹ năng sống nhằm xây dựng nếp sống gia đình văn minh, tiến bộ, vì bình đẳng giới. Tạp chí thuộc Viện Nghiên cứu Giới và Phát triển (Liên Hiệp Các Hội Khoa học Kỹ thuật Việt Nam), hoạt động theo giấy phép 292/GP-BTTTT. Bài viết cộng tác về các lĩnh vực phụ nữ, bình đẳng giới, sức khỏe, gia đình gửi về hòm thư: [email protected].