Tố Tố vừa ăn trưa xong cùng mẹ và đang dọn bàn, bỗng cô bé nghe thấy đâu đó có tiếng khóc. Tiếng thút thít phát ra từ một hạt cơm bị bỏ sót lại trên bàn. Và rồi tiếng khóc ngày càng trở nên to hơn.
“Tại sao bạn lại khóc”, Tố Tố bối rối hỏi.
“Vì bạn đã đánh rơi tôi xuống bàn”. Hạt cơm ấm ức và nói tiếp: “Tôi nên làm gì bây giờ? Khó khăn lắm tôi mới đến được nhà bạn và giờ bạn lại định bỏ tôi đi?”
Tố Tố rất ngạc nhiên, đây không phải là lần đầu tiên em bỏ cơm thừa, nhưng trước giờ em không hề biết nó lại quan trọng đến vậy. Nghe đến đây hạt cơm rất buồn.
“Làm sao bạn lại vứt chúng tôi đi như vậy?” Hạt cơm buồn bã và bắt đầu nhớ về tuổi thơ:
“Khi chúng tôi bắt đầu lớn lên trên cánh đồng, Đức Mặt trời quang minh từng nói với chúng tôi rằng, chúng tôi phải thật mau lớn, tươi vui và khỏe mạnh để rồi trở thành những hạt cơm có ích”.
Nhưng mọi chuyện thật không dễ dàng đối với bất kỳ ai, ngẫm về quá khứ, hạt cơm bỗng cũng nhớ đến rất nhiều gương mặt người bạn, anh chị xóm làng của mình bị đám chim sẻ và sâu bệnh tấn công đến mất mạng.
Thật may, nó và nhiều người khác vẫn còn sống sót đến khi các bác nhà nông thu hoạch chúng về.
Trước khi rời quê hương thân yêu trên những cánh đồng lúa, Mặt trời nói với những hạt gạo rằng nhiệm vụ của chúng là đảm bảo sức khỏe và khả năng làm việc cho con người.
Nghe vậy, mỗi hạt gạo đều cảm thấy tự hào về sứ mệnh quan trọng của mình và tất nhiên, chúng đã cố gắng rất nhiều để trở thành những hạt cơm có ích.
Vậy nhưng cuộc sống lại là một chuỗi những chập chùng khó khăn, hạt cơm nhớ về quãng thời gian nó được thu hoạch và suốt ra khỏi bông bằng máy tuốt lúa, nó và một vài hạt gạo khác rơi xuống đất và bị dính vào đôi giày của ai đó.
May mắn thay, một ông lão đã nhìn thấy và nhặt chúng vào bao, cùng tham gia cuộc hành trình mang năng lượng đến cho con người và điểm cuối của nó là nồi cơm của mẹ Tố Tố.
“Tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn để trở thành một hạt cơm có ích, nhưng cuối cùng thật không may mắn. Tôi đã được xới vào bát nhưng sau lại rơi xuống bàn và chuẩn bị đổ vào thùng rác. Tôi không muốn trở thành rác thải, xin hãy sử dụng tôi có ích”.
Nghe đến đây, Tố Tố cảm thấy rằng mình đã đối xử thật không tốt với những hạt cơm. Em nhớ lại mẹ đã luôn dặn bỏ cơm thừa là một hành động rất lãng phí và không tốt, nhưng Tố Tố chưa bao giờ thật sự hiểu điều đó, bởi cuộc sống của em luôn sung túc và đủ đầy.
Tố Tố cảm thấy hối hận. “Đừng khóc, mình sẽ giúp bạn trở thành hạt gạo có ích”, em nói với hạt cơm và nhặt nó lên, nhìn hạt cơm lần cuối mỉm cười và đưa lên miệng nhai.
Khi em nhai với niềm hạnh phúc và xúc động, em có thể cảm nhận một nụ cười đang hé nở trong cơ thể mình, em đã giúp hạt cơm hoàn thành sứ mệnh cuộc đời.
“Này mọi người! Tôi đến rồi. Tôi đã trở thành một hạt cơm xuất sắc giống như mọi người rồi”.
Theo Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hợp Quốc, lãng phí thực phẩm đang trở thành một vấn đề gia tăng trên toàn thế giới với khoảng 1,3 tỷ tấn thực phẩm đã bị bỏ đi vô ích mỗi năm.
Hy vọng, câu chuyện này sẽ là một lời nhắc nhở, là một bài học cho bất kỳ ai từng lãng phí thức ăn có ý thức hơn trong việc tiết kiệm và trân trọng thành quả lao động của những người nông dân vất vả.
Hồng Tâm
Bạn đang xem bài viết Giọt nước mắt của hạt cơm bị đánh rơi và bài học quý báu cho những ai bỏ cơm thừa… tại chuyên mục Đời sống của Gia Đình Mới, tạp chí chuyên ngành phổ biến kiến thức, kỹ năng sống nhằm xây dựng nếp sống gia đình văn minh, tiến bộ, vì bình đẳng giới. Tạp chí thuộc Viện Nghiên cứu Giới và Phát triển (Liên Hiệp Các Hội Khoa học Kỹ thuật Việt Nam), hoạt động theo giấy phép 292/GP-BTTTT. Bài viết cộng tác về các lĩnh vực phụ nữ, bình đẳng giới, sức khỏe, gia đình gửi về hòm thư: [email protected].