Tôi vẫn cứ hay nói rằng chúng ta không ai có 300 năm để sống. Thế nên nếu yêu nhau thì nói đi. Đừng lần lữa. Đừng chần chừ.
Thời gian chả đợi ai! Đừng đút chân dưới gầm bàn. Đừng “ngày mai sẽ”. Đừng “hôm nào” nữa!
Thuở 18, ngày thì rộng mà tháng thì dài. Kinh nghiệm chả có chỉ có cái máu lửa.
Thế rồi thời gian trôi đi. Kinh nghiệm nhiều lên thì nỗi sợ hãi cũng gồ lên cản bước ta đi.
Chúng ta bắt đầu sống bằng thói quen nhiều hơn sống để trải nghiệm, được trải nghiệm.
Nhiều người vì bị cuộc đời quăng quật bầm dập mà run sợ. Nhiều người thì chép miệng mãi thành quen và mọc rễ ở mông tự lúc nào không biết nữa. Rồi mà ái ngại. Rồi mà lười biếng ra...
Thì ngày tuổi mới post lại chính mình hồi 18. Để ngốc nghếch cũng được, mơ mộng cũng được, dại khờ cũng được.
Mà lại thử quẳng mình vào lửa, đốt mình như lửa. Vung đao chém xuống nước mơ xẻ một vầng trăng thì cũng có sao?
Không tiếc sức mà làm thứ mình thích. Thành công thì vui mà thất bại thì vẫn sẽ thấy vui. Vì đó là khi mình vẫn còn hữu ích vậy!
Hôm nay ta cứ vui. Hôm nay ta chiến đấu. Hôm nay ta yêu thương. Hôm nay ta để lại… Chỉ cần biết rằng mình lại được cháy. Vui mà, đúng không?
Nhà văn Hoàng Anh Tú
Bạn đang xem bài viết Cafe sáng: Đừng chần chừ nữa! tại chuyên mục Sống chậm của Gia Đình Mới, tạp chí chuyên ngành phổ biến kiến thức, kỹ năng sống nhằm xây dựng nếp sống gia đình văn minh, tiến bộ, vì bình đẳng giới. Tạp chí thuộc Viện Nghiên cứu Giới và Phát triển (Liên Hiệp Các Hội Khoa học Kỹ thuật Việt Nam), hoạt động theo giấy phép 292/GP-BTTTT. Bài viết cộng tác về các lĩnh vực phụ nữ, bình đẳng giới, sức khỏe, gia đình gửi về hòm thư: [email protected].