Sao không phải là hôm nay, bây giờ, ngay và luôn? Ném một chiếc mũ qua rào để bước sang khu vườn bên kia đi! Đừng để thời gian trôi qua vô tình như thế…
Nếu bạn đã từng nói câu này “Một ngày nào đó mình sẽ…”
Chúng ta cứ trì hoãn những dự định, ước mơ của mình vì những nỗi sợ hãi mơ hồ kiểu “Mình chưa làm được điều đó đâu” hay “Liệu có ai ủng hộ mình?” hoặc “Chưa phải lúc…”.
Và rồi, những dự định, ước mơ, kế hoạch đó nằm mãi lại nơi nó nảy ra. Mà thời gian thì vô tình, như nước xiết một chiều, như kẻ bạc bẽo bỏ đi.
Hồi bé, chúng ta có thể coi đó là những mơ mộng. Nhưng ngay cả khi đã trưởng thành rồi, nhiều người vẫn lần lữa với những ước mơ thay đổi. Vẫn băn khoăn chuyện chọn làm việc nhàn lương vừa đủ mà không dám mạo hiểm bước ra khỏi vòng tròn an toàn.
Ừ thì cơm áo gạo tiền. Nhưng năm tháng cứ lạnh lùng, bạc bẽo trôi.
Đến cả hôn nhân, nhiều người cũng vậy. Lựa chọn người để cưới nhiều khi cũng vì hai chữ “an toàn”. Yêu một người hai năm, ba năm rồi thấy gợn gợn nhưng chẳng dám thay đổi. Sợ phải bắt đầu lại từ đầu. Có khi trước ngày cưới vẫn còn băn khoăn. Càng nhiều ràng buộc càng khó thay đổi.
Rồi cưới về một người với đầy những tính xấu đã biết trước. Mà mong hôn nhân sẽ khiến họ thay đổi. Rồi thất vọng. Rồi chép miệng như con thạch sùng.
Đến cả với những cuộc hôn nhân viên mãn cũng vậy. “Một ngày nào đó mình sẽ…” là cách bào mòn hạnh phúc của hôn nhân. Có khi là một ước mơ hai vợ chồng đi cùng nhau đến điểm đó, điểm đó. Nhưng rồi cứ lần khân. Đổ riết cho con cái bìu ríu, công việc ngổn ngang. Mà lại trôi đi khuất nẻo thời gian.
Hôn nhân dù bắt đầu rực rỡ nhường kia nhưng cứ trì hoãn hạnh phúc thì đến một hôm nó cũng thành cũ kỹ. Ừ thì vẫn bảo: Chúng tôi vẫn hạnh phúc đấy chứ? Nhưng có biết đối phương đôi khi cũng chạnh lòng, chỉ là “ừ hạnh phúc mà” trong khi lòng đã nhóm nhen tiếng thở dài.
Nhưng không nỡ nói, không biết phải nói ra thế nào với nhau. Phụ nữ vốn là thế! Nhiều khi không biết phải mở lời với chồng từ đâu. Trong khi đàn ông vô tâm, vô lo mà cứ thế thả trôi đời mình theo dòng thời gian cuộn chảy.
Rồi với con cái cũng vậy. Chúng ta chưa hẳn đã đang rất bận. Chỉ là đang dở cuộc tranh luận bà Thảo ông Vũ, đang dở mấy comment đau bụng mà cười thậm chí, đám bạn cũ đang hối nhau họp lớp… Con thì quẩn quanh bên bố mẹ rồi thì cũng tự tìm những “niềm vui tự thân” kiểu chiếc iPad vậy.
Rồi năm tháng vèo trôi, đứa trẻ 3 tuổi, 5 tuổi hôm nào bỗng treo biển cấm cửa cha mẹ vào phòng chúng. Chúng bắt đầu xác lập không gian riêng. Chả có nhẽ lại cứ đẩy cửa bước vào?
Tôi đã từng buồn đến thắt lòng khi chiếc xe máy của mình, con chim xanh hạnh phúc mà 3 đứa nhà tôi đã đặt tên, lâu rồi chẳng chở 4 bố con đi cùng nhau được nữa. Phần vì ông Bách cũng đã tròm trèm 60kg, bà My cũng nung núc béo, cô Nguyên Ít đứng trước là che hết cả mắt bố.
Nên đi đâu phải lấy ô tô ra đi. Còn đâu những mùa hè 4 bố con đèo nhau trên mình “Con Chim Xanh Hạnh Phúc” đi khắp hang cùng ngõ hẻm Hà Nội để bắt… Pokemon.
Một ngày nào đó mình sẽ…
Sao không phải là hôm nay, bây giờ, ngay và luôn? Ném một chiếc mũ qua rào để bước sang khu vườn bên kia đi! Đừng để thời gian trôi qua vô tình như thế…
Hoàng Anh Tú